Mây ngàn hoa bến nước lung linh,
Dương Quý Phi xưa đất ấy sinh.
Bởi nỗi cả triều tài phỗng đá,
Ðể cho muôn thuở tội nghiêng thành.
Cấm cung bỏ phế, bồng hiu hắt,
Mồ cũ san bằng, cảnh vắng tanh.
Gió lạnh dưới thành ngơ ngẩn bóng,
Tìm đâu cho thấy cánh hoa tàn.
Dương Phi cố lý • 楊妃故里 • Quê cũ Dương Quý Phi
楊妃故里
山雲削略岸花明,
見說楊妃此地生。
自是舉朝空立仗,
枉教千古罪傾城。
簫簫南內蓬篙遍,
寞寞西郊丘隴平。
狼藉殘紅無覓處,
東風城下不勝情。
Dương Phi cố lý
Sơn vân tước lược ngạn hoa minh,
Kiến thuyết Dương Phi thử địa sinh.
Tự thị cử triều không lập trượng,
Uổng giao thiên cổ tội khuynh thành.
Tiêu tiêu Nam Nội bồng cao biến,
Mịch mịch Tây Giao khâu lũng bình.
Lang tạ tàn hồng vô mịch xứ,
Đông phong thành hạ bất thăng tình.
Dịch nghĩa
Núi mây thưa thớt hoa rực rỡ bên bờ,
Nghe nói đây là quê sinh đẻ của Dương Phi.
Chỉ tại triều đình như tuồng phỗng đá,
Khiến xui ngàn năm cứ đổ tội sắc nghiêng thành.
Trong cung Nam buồn cỏ bồng mọc khắp lối,
Vắng vẻ Tây giao, gò đống phẳng bằng.
Phấn lạt hương phai biết tìm đâu,
Dưới thành gió đông gợi nhiều cảm thương.
Bản dịch của Đặng Thế Kiệt
Bản dịch của Lâm trung Phú
Núi mây thưa thớt bờ hoa thắm,
Nghe nói Dương Phi đất ấy sanh.
Vốn tại cả triều quan phỏng đá,
Oan xui nghìn thuở tội nghiêng thành.
Tiêu điều Nam Nội bồng hoang lấn,
Phẳng lặng Tây Giao mả vắng tanh !
Cánh rã hồng tàn đâu chốn gửi,
Gió đông thương cảm dưới tường thành !!
Bản dịch của Trương Việt Linh
Mây rừng hoa bến tuyệt vời xinh
Đất ấy Dương phi đã hạ sinh
Cũng bởi triều đình đồ đứng phỗng
Sao gieo thiên cổ tội nghiêng thành
Tây – giao vắng ngắt gò san phẳng
Nam – nội buồn teo cỏ mọc nhanh
Rã phấn tàn hương đâu thấy nữa
Bâng khuâng cơn gió thổi qua thành.
Bản dịch của Lương Trọng Nhàn
Núi mây rực rỡ thưa hoa hồng,
Là đất Dương Phi đã lọt lòng.
Chỉ tại triều đình như phỗng đá,
Ngàn năm đổ tội sắc nghiêng thành.
Trong cung Nam cỏ bồng tràn lối,
Tịch mịch Tây giao mộ vắng tanh.
Phấn lạt hương phai đâu kiếm nữa,
Gió đông gợi nhớ chuyện thành xưa.
Bản dịch của Đào Nghi
Mây non, cảnh bến đẹp hoa xinh.
Thấy bảo Dương Phi đất ấy sinh.
Bởi vậy bao triều người đứng phỗng.
Truyền đời vạn thuở kẻ nghiêng thành.
Cây bồng Nam Nội lan man mọc.
Đồi bãi Tây Giao vẻ vắng tanh.
Kiếm cánh hoa tàn đâu thấy nữa.
Thành bên gió thoảng biết bao tình.
Danh mục: Thơ Nguyễn Du |