Thứ Tư, 11/09/2024 - 20:03

Hốc núi

Người kể chuyện ngồi im như tạc vào vách đá
Mười ba năm ròng trôi qua mắt anh
Đôi mắt sâu thăm thẳm

Tôi rét run lên trong hốc núi mùa mưa
Cơn mưa dai dẳng lạ!
(Ngỡ mưa suốt tuần suốt tháng suốt năm đi nữa
Vẫn có bao người dầm mưa đi qua!)

Người kể chuyện đã đi từ những bước đầu tiên
Khi ấy, nghìn cánh rừng còn kín mít
Cây lớn và dây leo chằng chịt
Suốt dọc rừng già dữ dội hoang sơ

“Những cơn mưa
Có thể bất thần bốc đi từng trốc núi
Con suối hôm nay còn lội
Có thể ngày mai đã đổi dòng…”

“Ai đã từng nằm hang, nghe đá đổ ầm ầm
“Ngỡ trời đất xung quanh sập xuống
“Tai điếc đặc. Đá lăn và lốc cuốn
“Sáng mai ra, không biết hướng nào đi!…”
“Kể bao giờ cho hết chuyện anh nghe!
“Mười mấy mùa rồi mở đường vất vả…”
Người kể chuyện ngồi im như tạc vào vách đá

Nguồn: Khoảng cách giữa lời (thơ), Bằng Việt, NXB Tác phẩm mới, 1984
 
                                                              hhhDanh mục: Thơ Bằng Việt
 


Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *