Họ Lưu lãng tử chẳng nên tài
Vác cuốc “chết đâu chôn đó ngay”
Say khướt đã coi ngang vạn vật
Chết khô chi bận chút hình hài
Nghìn năm mộ cổ cỏ gai mọc
Muôn dặm đường dài cát bụi bay
Tỉnh táo mà chi xem thế sự
Cánh bèo trôi giạt đáng thương thay
Lưu Linh mộ • 劉伶墓 • Mộ Lưu Linh
劉伶墓
劉伶之子不成才,
荷插揚言死便埋。
醉裡已能齊萬物,
死時何必念遺骸。
天年古墓長荊棘,
萬里官道多風埃。
何似清醒看世事,
浮萍擾擾更堪哀。
Lưu Linh mộ
Lưu Linh chi tử bất thành tài,
Hạ sáp dương ngôn tử tiện mai.
Tuý lý dĩ năng tề vạn vật,
Tử thì hà tất niệm di hài.
Thiên niên cổ mộ trường kinh cức,
Vạn lý quan đạo đa phong ai.
Hà tự thanh tinh khan thế sự,
Phù bình nhiễu nhiễu cánh kham ai.
Dịch nghĩa
Gã họ Lưu không nên tài cán chi
Vác cuốc rêu rao “chết đâu chôn đó”
Trong cơn say đã có thể coi muôn vật ngang nhau
Đến lúc chết hà tất phải nghĩ tới hình hài
Mộ cổ nghìn năm gai góc mọc đầy
Đường quan muôn dặm nhiều gió bụi
Sao lại lấy trong sạch, tỉnh táo mà nhìn việc đời
Để như cánh bèo trôi giạt đáng thương thay
Bản dịch của Đặng Thế Kiệt
Bản dịch của Lê Phụng
Lưu Linh dầu chẳng thành tài
Chết đâu vùi đó lời này còn lưu
Lúc say muôn sự như nhau
Di hài nhắm mắt lẽ đâu bận lòng
Ngàn năm gai phủ mồ hoang
Bên trời muôn dặm đường quan bồi hồi
Há như lúc tỉnh nhìn đời
Sắt se bèo nước nổi trôi dập dềnh
Bản dịch của Trương Việt Linh
Cái bác Lưu Linh khéo lạ này
Từng khoe “sẵn cuốc chết chôn ngay”
Lúc say đã biết hòa muôn chuyện
Khi chết sao còn tiếc cái thây
Mộ cổ ngàn năm gai góc mọc
Đường quan muôn dặm gió mưa bay
Sao bằng cứ tỉnh xem thời cuộc
Cuồn cuộn bèo trôi xót dạ thay
Bản dịch của Nguyễn Văn Dũng Vicar
Lưu Linh một vị chẳng thành tài
Nói: “Chết chôn luôn” vác sẵn mai
Quá chén nên coi ngang vạn vật
Chết rồi đâu phải xót hình hài
Ngàn năm mộ cổ dây gai lắm
Vạn dặm đường quan gió bụi hoài
Sao lấy tỉnh trong nhìn thế sự
Như bèo trôi giạt thật bi ai.
Bản dịch của Lương Trọng Nhàn
Gã ấy họ Lưu chẳng có tài,
“Chết đâu chôn đó” trong cơn say.
Ngang nhau có thể coi muôn vật,
Hà tất chết đi hình với hài.
Mộ cổ nghìn năm gai cỏ mọc,
Đường quan muôn dặm gió trần đầy.
Nhìn đời sao lấy tâm trong sạch,
Như cánh bèo trôi giạt xót thay.
Danh mục: Thơ Nguyễn Du |