Thứ Bảy, 15/02/2025 - 10:58

Tự thán kỳ 2 • 自嘆其二 • Than thân kỳ 2

自嘆其二  

三十行庚六尺身,
聰明穿鑿損天真。
本無文字能憎命,
何事乾坤錯妒人。
書劍無成生計促,
春秋代序白頭新。
何能落髮歸林去,
臥聽松風響半雲。

Tự thán kỳ 2

Tam thập hành canh lục xích thân,
Thông minh xuyên tạc tổn thiên chân.
Bản vô văn tự năng tăng mệnh,
Hà sự càn khôn thác đố nhân?
Thư kiếm vô thành sinh kế xúc,
Xuân thu đại tự bạch đầu tân.
Hà năng lạc phát quy lâm khứ,
Ngoạ thính tùng phong hưởng bán vân!

Dịch nghĩa

Tuổi đã ba mươi, tấm thân sáu thước,
Vì thông minh xuyên tạc mà hại tính trời.
Chữ nghĩa vốn không hay ghét số mệnh,
Làm sao trời đất lại ghen ghét lầm người?
Văn võ đều không thành nên sinh kế quẫn bách,
Hết xuân lại thu, làm đầu cứ bạc thêm.
Ước gì có thể gọt tóc vào rừng ở,
Nằm nghe tiếng thông reo lưng chừng mây!

Nguồn: Quách Tấn, Tố Như thi trích dịch, An Tiêm xuất bản, Sài Gòn, 1973

Bản dịch của Nguyễn Thạch Giang

Tấm thân sáu thước tuổi ba mươi,
Đeo đẳng thông minh để thiệt đời.
Chữ nghĩa vốn không ghen với mệnh
Đất trời sao nỡ ghét lầm ai?
Dở danh thư kiếm lại cùng quẫn,
Lần lữa xuân thu tóc bạc rồi
Những ước cạo đầu vào núi ẩn,
Đàn thông nằm lắng tiếng lưng trời!

Bản dịch:

Ba mươi tuổi sáu thước thân
Thông minh chi lắm thiên chân phí hoài
Chữ nghĩa vốn chẳng ghét đời
Làm sao trời đất lầm người mà ghen
Bạc đầu văn võ chẳng nên
Tháng năm đi mãi kiếm tiền nơi nao
Chẳng thà xuống tóc rừng sâu
Nằm nghe tiếng gió thông reo mây ngàn

Bản dịch của Đông A

Ba chục năm thân sáu thước dài
Thông minh xuyên tạc tổn chân đời
Văn chương vốn chẳng ghen cùng mệnh
Trời đất cớ sao ghét với người
Thư kiếm dở dang sinh kế quẫn
Xuân thu thay đổi bạc đầu rồi
Ước chi xuống tóc vô rừng ẩn
Nghe ngọn thông reo vọng giữa trời

Bản dịch của Trương Việt Linh

Chưa nên danh phận sức không còn
Tóc trắng lơ thơ gió tối dồn
Tính hạc chân dài sao cắt ngắn
Thân hồng mệnh nhẹ há lưng khom.
Đất trời phú sẵn hình hài kém
Ngày tháng bù cho tóc bạc còn
Gió thổi ào ào bồng bật rễ
Về đâu nơi góc bể đầu non!

Bản dịch của Lương Trọng Nhàn

Tấm thân sáu thước, tuổi ba mươi,
Xuyên tạc thông minh mà hại đời,
Số mệnh văn chương nào đố kỵ,
Đất trời sao nở ghét lầm người?
Võ văn không trở thành sinh kế,
Xuân hết thu qua đầu bạc rồi.
Gọt tóc ước gì vô núi ở,
Thông reo nghe tiếng ngắm mây trời!

Bản dịch của Quách Tấn

Tuổi ba mươi thân dồn sáu thước,
Trí thông minh xuyên tạc tính trời.
Văn chương vốn chẳng ghét đời,
Cao dày sao nỡ cùng người đánh ghen.
Nghèo bởi vụng múa men thư kiếm,
Xuân rồi thu lần điểm mái sương.
Muốn vào rừng thẳm náu nương,
Nằm nghe tiếng gió thuỳ dương nửa lừng.

Bản dịch của Đồng Thành

Tuổi ba mươi sáu thước thân,
Thông minh xuyên tạc tổn chân hại đời,
Văn chương nào kỵ số trời,
Làm sao trời đất lầm người ghét ghen?
Mưu sinh văn võ chẳng nên,
Thu qua xuân hết bạc thêm đầu rồi.
Ước gì vô núi tu thôi,
Thông reo nghe tiếng mây trôi ngắm trời!

Bản dịch của Đào Văn Nghi

Thân thì sáu thước tuổi ba mươi.
Ai bảo thông minh để khổ đời?
Chữ nghĩa đâu nào ghen ghét mệnh.
Đất trời lại cứ thích trêu ngươi?
Dở dang văn võ thời cùng quẫn.
Hoán đổi xuân thu tóc bạc rồi.
Xuống tóc mong vào rừng ở ẩn.
Nằm nghe thông hát tận lưng trời.

 
                                                              hhhDanh mục: Thơ Nguyễn Du


Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *